Thiên hạ đệ nhất
Phan_38
” Ta vì cái gì phải trông nom tâm tình của người khác? Ta chính là luôn luôn quan tâm tâm tình của kẻ khác, ta mới sống thống khổ như vậy ! Ngươi nói ta không bận tâm đến tâm tình của các ngươi, vậy ngươi có thể nghĩ tới — lão nhân, tiểu hài tử, phụ nhân,. . . . . . Ngươi có thể tưởng tượng cảm giác của ta lúc bọn họ cầu xin ta đừng xuống tay không? Bọn họ căn bản không muốn chết, cũng không có nghĩa vụ phải chết, ngươi có xem qua bọn họ liều mạng cầu xin, liều mạng giãy dụa, chỉ vì cầu một đường sống sao? Nhìn đến ta tuổi tác nhỏ nhất mà thân là thủ lĩnh, nhìn những người quay chung quanh nỉ non khóc, ta lại giết bọn họ, sau đó, đang lúc bọn họ chết không nhắm mắt tự mình phóng hỏa đốt thi thể — bởi vì ta phải lấy đại cục làm trọng, suy nghĩ tới mọi người!” Dạ Ngữ Hạo hung hăng đẩy Hiên Viên ra, lần đầu tiên có cảm giác không khống chế được.
“Bọn họ cùng ngươi có cái gì quan hệ?” Hiên Viên nổi giận không thua hắn. “Chúng ta thì sao? Ngươi thà rằng bận tâm đám người xa lạ kia, cũng không để chúng ta vướng bận suy nghĩ của ngươi?”
“Nguyên nhân chính là vì bọn họ cùng ta không quan hệ, thương tổn của ta mới không thể tha thứ!”
“Ngươi. . . . . .” Hiên Viên cùng từ, mắng một tiếng: “Kỳ quái khó hiểu.”
“Là kỳ quái khó hiểu. Ta có thể dứt bỏ không để ý, dù sao sự tình đã qua lâu như vậy, căn bản không có người đến tìm ta tính toán sổ sách. Thế nhưng, pháp lý hảo trốn, thiên võng không thể nghịch.”
” Nếu trẫm nói, ngươi không có tội thì sao?”
” Cử đầu ba thước hữu thần minh.”
” Thần minh cũng không thể định tội của ngươi!”
“Vì cái gì? !”
” Trẫm sẽ cùng ngươi, vẫn cùng ngươi — vô luận là thần là phật là Diêm La, trẫm đều có thể nói cho bọn họ ngươi vô tội, không ai có thể định tội của ngươi! Thật muốn định tội, trẫm nguyện thay ngươi lĩnh hết!”
Dạ Ngữ Hạo thân mình run lên, cơ hồ là tự nội tâm phát run lên.
Thật lâu thật lâu trước kia, có phải cũng có ai nói qua những lời này hay không ?!
Dạ Ngữ Hạo nhìn Hiên Viên không chuyển mắt, Hiên Viên không lùi không tránh, đón ánh mắt kiên định kịch liệt, hắn chậm rãi ngồi xuống.
Là ai nói qua a. . . . . .
” ‘. . . . . . Sinh tử do mệnh, cũng không phải là thứ chúng ta có thể nắm giữ, mệnh của những người đó có lẽ là ông trời gửi vào tay ngươi, đem bọn họ đưa lên ứng với quỹ đạo. Ngươi không cần vì thế tự trách. Tin tưởng lựa chọn của mình, buông tay làm đi. Nếu thật sự phải xuống địa ngục, ta cùng ngươi đi, ta sẽ nói cho diêm vương, hết thảy lỗi ta đều nguyện ý thay ngươi lĩnh, không ai có thể định tội của ngươi’
Đúng rồi, khi từ bên hồ nhặt mình ướt sũng trở về.
Hoàng, nói như vậy!
——————
“Hoàng Thượng.” Kì thế tử ở trong cung chờ đã lâu vừa thấy Hiên Viên, liền nghênh đón. Hiên Viên phất tay, ngồi xuống trước uống khẩu trà, lúc này mới nhìn về phía Kì.
“Thứ đó đâu?”
Kì thế tử từ khi Hiên Viên trở về, liền một mực sát nhan quan sắc, nhưng cho tới bây giờ, vẫn không thể nhìn đến ánh mắt buồn bực thật sâu này của Hiên Viên rốt cuộc là hỉ là ưu hay là bi là nộ. Đành phải chậm rì tự trong áo lấy ra hai cái bình ngọc.
Bình ngọc khéo léo bất quá cao bằng ngón tay. Một cái trắng noãn như ngọc, một cái đỏ tươi như máu.
“Bình này, là túy đoạn hồn.” Kì thế tử chỉ vào một cái trong đó, do dự một lát, lại hỏi. “Hoàng Thượng, ngươi thật sự muốn. . . . . . ?”
Như si như túy, trong mộng đoạn hồn, là kì độc danh liệt thiên hạ đứng đầu bảng, tuyệt đối khó giải.
Hiên Viên lẳng lặng nhìn một lát, ánh mắt phức tạp, sa vào, ôn nhu, trào dâng, đau đớn bén nhọn, cảm tình đang ở mâu trung của hắn đấu tranh, từ trên xuống dưới bốc lên không thôi. Qua một lát, hắn cổ họng không tiếng vang mà lấy ra một bình, nhét vào bên trong tay áo.
Kì thế tử không biết nên nhả ra khí hay tiếp tục ép chết nó trong cổ họng.
“Kì a, ngươi nên hiểu được. . . . . Dục vọng độc chiếm của trẫm là rất mạnh. . . . . .” Hơi hơi u buồn nhìn ngoài cửa sổ, dừng một lát, hắn thì thào nói nhỏ. “Ngươi. . . . . . Không muốn khuyên nhủ trẫm sao?”
Khuyên?! Bây giờ còn có cơ hội sao? Kì thế tử cười khổ. “Hoàng Thượng đều không phải là lâm thời nảy lòng, vi thần tự biết vô năng lật đổ chấp niệm Hoàng Thượng suy nghĩ hơn mười năm.”
“Hơn mười năm sao?” Hiên Viên cười cười thở dài. “Xem ra, thật sự nên chặt đứt a. . . . . .”
” Nhưng mà, trẫm làm sao bỏ được. . . . . .”
Đệ thập tứ hồi thiên vi thùy xuân
Ngoài cửa sổ, cảnh sắc tươi đẹp, đúng là ngày của tháng sáu.
Tính toán sơ sơ, bất tri bất giác đã ở Yến Vân sơn trang hơn năm tháng, cũng muốn được nửa năm rồi.
Dạ Ngữ Hạo tựa vào song cửa nhìn ván cờ đã tàn trước mặt, nguyên bản suy nghĩ rõ ràng minh xác hướng đi, giờ đã bị một tầng sương mù che phủ.
Cờ thì vẫn là thế cờ đó, người cũng vẫn là người kia, nhưng như cách một tầng sương mù, thứ nắm ở trong lòng bàn tay dần dần trở nên không xác định.
Hắn đã không còn là người đứng xem.
Có lẽ, lúc ban đầu, hắn cũng đã là một quân cờ, chẳng qua là bản thân hắn tự ràng buộc cưỡng ép đổi chỗ thành người đứng xem. Một người đứng xem bàng quan cẩn thận di động từng quân cờ, đem hỉ nộ ái ố sân mê của người khác bày ra hết thảy.
Kết quả quá mức hoàn mỹ, nhưng lại không có chỗ dung thân cho mình, trong ván cờ thêm bớt phân chia này, sự tồn tại của bản thân hắn đã gần như mất đi.
Hắn cố ý không quan tâm, hắn cam chịu trạng thái tồn tại này, hắn tồn tại một cách độc lập.
Thế nhưng, Hiên Viên lại mạnh mẽ đem hắn kéo vào bên trong ván cờ, buộc hắn lại đi thêm một quân cờ. Ván cờ này, không có sóng to gió lớn, không có sinh tử tương bác, chỉ là chấp niệm nho nhỏ chống lại chấp niệm nho nhỏ, từng bước từng bước một, dần dần hắn cũng trở nên câu nệ.
Hỉ nộ ái ố sân mê, lần này, đến phiên chính mình.
Quen biết thiếu niên là hỉ, đối mặt Hiên Viên là nộ, nhớ lại chuyện cũ là ai, được giải tâm sự là nhạc.
Yêu, sân, si, cuồng!
Yêu sân si cuồng. . . . . . Dạ Ngữ Hạo khẽ thở dài một tiếng, đưa tay quét qua làm đảo loạn ván cờ, duỗi thân đứng lên khỏi ghế.
– ngoài cửa sổ, cảnh sắc tươi đẹp, sức sống bừng bừng.
Chậm rãi đem kinh mạch nhảy loạn ổn định trở lại, thế nhưng trong phế phủ lại là một trận tán loạn trống rỗng. Phương pháp điều tức này hình như càng ngày càng không thấy hiệu quả, hắn nhịn không được bưng môi, cố gắng nuốt xuống từng đợt nùng tinh huyết bọt bắt đầu trào lên miệng.
“Khụ. . . . . . Khụ. . . . . . Nôn. . . . . .”
Vội vàng nắm hãn khăn trên bàn trà lên, lại che miệng, trong tiếng khụ muộn, một tiếng nôn khan, thịt khối nhỏ vụn theo nghịch huyết cùng nhau phun ra, thương thế mấy năm trước bị cưỡng chế từ tháng trước đã cùng nhau tái phát, Dạ Ngữ Hạo biết, sinh mệnh của mình đã càng ngày càng ngắn.
Nhân sinh quy kết bất quá chỉ trong bốn chữ sinh lão bệnh tử. Đại nạn ở phía trước, Dạ Ngữ Hạo đột nhiên cảm thấy được bản thân có vài phần không cam lòng!
– có thể nào cam tâm! Vì sao nhân sinh của mình chỉ toàn là sai hận nan phản? Cô phụ nhiều người lắm, thương tổn nhiều người lắm, tự cho là lấy một thân đổi một thân, ân oán đền bù. . . . . .
Sai lầm rồi, đền bù bất quá chỉ là ân oán sai hận, còn có một loại khác chưa đền bù được, đó chính là cảm tình quang minh ôn nhu.
Ám Vũ đối với mình là tôn sùng, Ly Trần với mình là thương tiếc, Hoành Ba đối mình là yêu thương, Tuỳ Tình, Công Văn đám người đó đối với mình là trung thành tôn thờ. . . . .
Còn có khi niên thiếu, trước khi tất cả chuyện tình chưa từng phát sinh, Hoàng đối với mình là đau sủng!
Lựa chọn Vô Đế đồng thời cũng là kết thúc sự tồn tại của bản thân, cũng giết chết tình cảm của bọn họ đối với Dạ Ngữ Hạo. Không thể thừa nhận, không thể hoàn lại, không thể đối mặt, mà là tận lực quên đi những tình cảm này.
Theo như lời Hiên Viên, hắn không ngừng thương tổn những người thành tâm lo lắng cho hắn.
Có thể bồi thường sao?
Còn kịp sao?
Lại là một ngụm máu tươi phun ra, mặc dù che đúng lúc, cũng không miễn được vài giọt bắn lên tay áo bào hoàng sắc.
Dạ Ngữ Hạo ngẩng đầu lên.
Hiên Viên một thân minh hoàng cẩm bào, lẳng lặng đứng ở trước người hắn.
———————-
Đi ở trên đường cái, bỏ lại phía sau hai người yên lặng không nói, chỉ có thiếu niên đi trước là không hay biết gì, bởi vì thương thế của Dạ Ngữ Hạo phục hồi như cũ có thể xuất môn, thiếu niên hết sức vui vẻ nhảy nhót, hết nhìn đông tới nhìn tây, không tới một lát đã ôm một đống đồ chơi trên tay.
“Tiểu Y Kỳ, đi phía trái đi.” Hiên Viên lên tiếng chỉ bảo thiếu niên đi sai phương hướng, cười khổ nói: “Đừng lỗ mãng như vậy.”
Dạ Ngữ Hạo liếc mắt ngắm hắn một cái, thấy hắn nhìn phía trước không chớp mắt, xa xa chú mục trên người thiếu niên, tựa hồ xem như bên người hoàn toàn không có một người khác tồn tại.
Hai người tiếp tục bảo trì trầm mặc đi tới.
Đi qua Diệu Hương tự, nhìn thấy tường đỏ cao lớn phía trên, thiếu niên tò mò ở cửa chùa thò đầu ra nhìn, vừa chuyển động cửu liên hoàn đã ngoạn đến chán trong tay: “Hiên Viên, ngươi chính là muốn tới nơi này?”
Hiên Viên lắc lắc đầu, thủy chung không nhìn người bên cạnh: “Đi phía trái đi.”
Đi vào Hỗn Nguyên Chân Nhân từ, phía trước đã hết đường, cho nên lần này thiếu niên ngay cả hỏi cũng lười hỏi, đem đồ ăn vặt đầy trên hai tay ném đi, trực tiếp đi vào.
Phía sau Chân Nhân từ , đi hết 108 bậc thang là một tòa miếu nho nhỏ, trong miếu có một lão hòa thượng, thấy ba người thì niệm một tiếng ‘A di đà phật ’, lập tức rời đi.
Thiếu niên trát mắt, quay đầu lại nhìn Hiên Viên cùng Dạ Ngữ Hạo.
Hiên Viên mỉm cười, tiến lên một bước, nắm tay thiếu niên tiến vào miếu nhỏ, chỉ vào tượng thần nho nhỏ được cung phụng trong miếu thờ. Tượng thần lấy ngọc chạm thành, nghiên khiết, vuốt râu mà cười, diện mạo sáng láng như sinh.
” Tiểu Y Kỳ, tâm thành tắc linh, đây là tượng thần mà hoàng tộc chúng ta cung phụng qua nhiều thế hệ, ngươi có thể thay mặt trẫm đến cầu nguyện cho Hạo bình an hay không?”
“Ta!” Y Kỳ ngẩn ngơ, không nghĩ tới mang tâm tình vui vẻ xuất môn lại bị Hiên Viên lừa gạt đến ngồi thiền niệm kinh, vừa nghĩ phải ngồi cầu phúc là hắn lập tức muốn cự tuyệt, nhưng nhìn sắc mặt Dạ Ngữ Hạo tái nhợt tiều tụy, nụ cười dịu dàng trầm tĩnh, lời nói ở yết hầu lăn qua lăn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đến mức hồng một trận trắng một trận, cũng không thể mở miệng.
Dạ Ngữ Hạo lẳng lặng nhìn thiếu niên, trong chốc lát, đột nhiên thở dài: “Hiên Viên, ngươi cũng chớ khó xử Y Kỳ, tử không nói quái lực loạn thần, chuyện nhàm chán như vậy, chính ngươi cũng nhẫn chẳng được, làm sao bắt Y Kỳ chịu tội.”
“Không không không, ta nguyện ý, ta nguyện ý lưu lại giúp ngươi cầu phúc.” Thiếu niên vừa nghe Dạ Ngữ Hạo nói như vậy, lập tức liền kích động lên, lời đang suy tư trong lòng cũng nói luôn ra miệng.
Chờ hắn tỉnh ngộ ra chính mình vừa nói cái gì, thật hận không thể đem đầu lưỡi mình chặt đứt — hơn nữa Hiên Viên cùng Dạ Ngữ Hạo đều lộ ra nụ cười vừa lòng hết sức!
. . . . . . Đây đúng là nhất lang nhất sói, thật sự là ông trời tác hợp cho! Thiếu niên trong lòng nghiến răng nghiến lợi nói như thế.
————————
Ra cửa sau của miếu nhỏ, lại là một chuỗi thềm đá. Hiên Viên cùng Dạ Ngữ Hạo lại chậm rãi hướng lên phía trên, hai người đều biết mục đích là ở đâu.
Cuối thềm đá, trong phạm vi mười dặm một mảnh trống trải, một tòa cự thạch ngạo nghễ đứng vững, trên thạch, chữ viết rồng bay phượng múa ngạo mạn hoành bá tràn đầy, bốn dòng đại tự dựng thẳng.
— sử hà như đái
— thái sơn nhược lệ
— quốc dĩ vĩnh trữ
— viên cập miêu duệ
Hoàng Hà cuồn cuộn, Thái Sơn mênh mông, muốn quốc gia bền vững, con cháu phải đầy đàn.
Năm đó, Hán Cao tổ chỉ sơn tuyên thệ, đại phong công thần.
Hải thệ sơn minh, cũng là một loại ràng buộc cho thế hệ sau này.
Dạ Ngữ Hạo nhìn thấy khối bia được phong tước kia, trong mắt ẩn ẩn hiện lên một tia dị sắc, đi đến trước bia, đi xuống nhìn lại, vách đá như vót, vụ lam nặng nề, xa xa giang sơn ngàn dặm tẫn liệt như giăng lưới, dưới cảnh sắc tươi đẹp, hoàng cung đại nội một mảnh nồng đậm kim hồng, sáng đến mức như muốn bốc cháy.
Hiên Viên đi đến bên người hắn, cùng nhìn xuống.
“Tám năm .”
“. . . . . . Là.”
Dạ Ngữ Hạo lại quay đầu lại nhìn về phía Hiên Viên. Lần này Hiên Viên rốt cục không hề tránh đi ánh mắt hắn. Hai tròng mắt sáng ngời nghênh đón.
Trong con ngươi hai người, ngoài ý muốn yên lặng, giống như rõ ràng, lại giống như do dự, thăm dò lẫn nhau một lát, trong lòng nhất tề rung động, cũng không biết là người nào, dời đi tầm mắt trước.
Hiên Viên khụ một tiếng.
” Chúng ta đến so một lần hay không? Lý luận suông thôi.”
Hạo hơi trầm tư, cười cười: “Cũng tốt.” Nói xong, thường phục vén lên, khoanh chân ngồi xuống, cũng không nhún nhường thẳng nói:
“Tiên nhân chỉ lộ”
Hiên Viên cũng tùy theo ngồi xuống, ngưng mắt trầm tư một lát.
“Hàn quang tích tuyết”
“Kính vị phân minh”
“Ngoan thạch điểm đầu”
“Sa trường túy ngọa”
“Tây song tiễn chúc”
“Chỉ lộc vi mã”
. . . . . .
. . . . . .
Ngươi một lời ta một ngữ, từ bắt đầu trúc trắc chần chờ đến sau lại không cần nghĩ ngợi, chiêu thức trong miệng như luyện, nhất chiêu tiếp nhất chiêu mà nhớ kỹ. Võ công của bọn họ như đã trở về bản chất thực mấy năm trước, tiến vào cảnh giới lấy ý ngự chiêu, nếu thật sự muốn giao tranh, chỉ là tiện tay đưa tới, không dấu vết như bẻ sừng linh dương, căn bản không cần phải xuất chiêu thức gì.
Năm đó chính là lấy một chiêu ‘ tiên nhân chỉ lộ’ bắt đầu, tiếp đó là ,”Hàn quang tích tuyết” ,”Kính vị phân minh” ,”Ngoan thạch điểm đầu” ,”Sa trường túy ngọa” . . . . . . Đối ba trăm linh năm chiêu Dạ Ngữ Hạo vì trọng thương mới khỏi, chân khí khó kéo dài, tay trái sử dụng ‘ toái tinh diệt nhật’ bảy mươi chín thức biến hóa đến bảy mươi tám thức thì gián đoạn, Hiên Viên chỉ một chiêu ‘ thiên địa hồi ngâm ’, như sao vỡ hàng ngàn mảnh, không chỉ có đánh nát bảy mươi chín thức biến hoá của ‘toái tinh diệt nhật’ còn thừa dịp thắng truy kích, công phá cương khí hộ thân của Dạ Ngữ Hạo!
Hiện giờ, trải qua một hồi thăng trầm, phản bội tính kế, tâm tình của hai người cũng không giống nhau, lặp lại một trận chiến cuối cùng kia, rốt cuộc có kết cục gì?
Thiên địa thật trống trải.
——————–
“Kim qua thiết mã”
“Bi ca vị triệt”
“Tinh thùy bình dã”
. . . . . .
Chuyện xưa tái diễn, tình cảnh ngày đó không ngừng lặp lại trước mắt, lặp lại trong đầu, nhất chiêu nhất thức của đối phương, nhất chiêu nhất thức của mình, tựa như trong thời không lấy ra, yên lặng đếm tới ba trăm chiêu, tim đập thình thịch.
“Trung châu phá cục”
Chiêu thứ ba trăm linh một, đánh thẳng trung cung, Trung Châu phá cục.
Khó có thể tự chế mà trát hạ mắt, ánh mắt hướng về phía đối phương, vừa lúc đối phương cũng nâng mắt lên, thanh mâu đối lập nhau, hỏa quang nhảy lên, ẩn ẩn sục sôi lưu động.
Hắn phải làm như thế nào đây?
“Tứ diện biên thanh”
Ba trăm linh hai! Tứ diện biên thanh đánh vào cung trung, mười mặt phục kích.
Hiên Viên liếm môi dưới, miệng có chút khô ráo, nhưng có lẽ khô chính là tâm hắn.
“Thiên đạo vô thân”
Ba trăm linh ba. Thiên đạo vô thân.
Dạ Ngữ Hạo bình tĩnh niệm ra, tầm mắt nhìn về phía Hiên Viên, trong lòng từng có mê võng, thời khắc này nhìn nhau, mơ hồ đã có lý giải.
“Tỏa, giải, hòa, đồng”
Ba trăm linh bốn chiêu. Tỏa kì duệ, giải kì phân, hòa kì quang, đồng kì trần, rơi vào cảnh giới vô chiêu.
Hiên Viên điều chỉnh hô hấp, ánh mắt kiên định không thể không di, cảm thấy hơi hơi chua sót, trong lòng cuồn cuộn như dòng chảy không dứt.
“. . . . . . Toái tinh diệt nhật”
Rốt cục, chiêu thứ ba trăm trăm lẻ năm cũng niệm ra, cảm thấy đã có sáng tỏ, rõ đối phương sẽ ứng đối thế nào.
Dạ Ngữ Hạo sắc mặt xấu xí, mắt cũng không nháy, nhưng khóe môi loan ra độ cung thản nhiên.
Khi Hiên Viên nhìn đến Dạ Ngữ Hạo cười, hắn cũng khẽ cười, đường cong nơi miệng rõ ràng là khẽ nhếch, phun ra bốn chữ.
“– thiên địa hồi ngâm!”
Chuyện đã phát sinh qua, hối hận sẽ là không cần thiết.
Lựa chọn, đều là ở lúc ấy đã lựa chọn. Vô luận ngày sau hồi tưởng lại thế nào, có bao nhiêu tiếc nuối, có bao nhiêu tự trách, ở lúc ấy, quả thật đã là lựa chọn duy nhất.
Ví như quen biết của bọn họ. . . . . .
Ví như cuộc gặp gỡ của bọn họ. . . .
Ví như Dạ Ngữ Hạo gặp gỡ Ngũ Độc giáo. . . . . .
Ví như Hiên Viên Dật vì vận mệnh đế cung mà ôm mối hận . . . .
Ví như Hiên Viên Dật vì tiếp cận mà luôn làm những việc quái đản . . . . .
Ví như Võ Thánh trang vung kiếm khuynh thiên hạ. . . . . .
Ví như tấm bia phong tước ‘thiên địa hồi ngâm’. . . . .
Ví như một ván thiên hạ nhất đổ cùng đi đến Côn Lôn. . . . . .
Ví như lần hoan lạc tại nơi ôn tuyền cấm cốc. . . . . .
Ví như tĩnh tọa phía sau màn lãnh đạm nhìn xem thế cục . . . . .
Ví như gió lại nổi ở Nhạn Đãng làm dậy nên hồng trần. . . . . .
Ví như u kính cô cầm cùng nhảy xuống tuyệt nhai. . . . . .
Ví như vì ván cờ sơn hà tái tranh phong. . . . . .
Ví như tại hành cung vây long dùng ngũ độc dằn vặt . . . . .
Ví như tại Yến Vân thi kế làm cho thương càng thêm thương. . . . . .
Ví như giận dữ hỏi tiền chuyện mà giải được tâm ức. . . . .
Hiên Viên sẽ không hối hận chuyện phế đi võ công của Dạ Ngữ Hạo, Dạ Ngữ Hạo cũng sẽ không hối hận vì sự lựa chọn đã khiến cho sinh mệnh mình rơi vào bể khổ.
Cho nên, cho dù thời gian có thể nghịch lại thật, sự tình có thể lặp lại một lần nữa, thì hai người vẫn tin tưởng bản thân sẽ làm ra lựa chọn giống như vậy.
Dạ Ngữ Hạo • cao ngạo tự phụ, bất trệ vu vật.
Hiên Viên Dật • bá đạo tự ngã, có cừu oán tất báo.
Hai người bốc đồng như vậy, vô luận lặp lại bao nhiêu lần, thủy chung chỉ có thể đi lên con đường lúc ban đầu đã đi qua.
Mà không liên can đến vận mệnh.
—————-
Hiên Viên nhìn vào ánh mắt sáng ngời của Dạ Ngữ Hạo, cảm thấy như đao giảo, đúng là đau đến lợi hại, quyết định đã hạ tốt, ở một khắc nhìn thấy thân ảnh nguyệt sắc đón gió mà đứng kia, bất tri bất giác lại lung lay.
Dược bên trong tay áo trượt tới trong lòng bàn tay rồi, lại trượt trở về ám túi, trong lòng bàn tay mơ hồ có chút mồ hôi, ước chừng vì thế mà cầm cũng không xong.
Sắc mặt Dạ Ngữ Hạo càng thêm đen, nội thương của hắn nguyên bản rất nặng, đi lên núi nửa ngày, thế núi tuy rằng không cao, nhưng chấn động nội phủ với hắn mà nói so với đi lên sạn đạo lơ lững giữa mây càng khó khăn hơn. Mới vừa cùng Hiên Viên so qua ba trăm chiêu, dù nói là lý luận suông, nhưng cũng hao không ít tâm lực, lúc này trong óc hỗn loạn, chỉ có thể miễn cưỡng đứng.
Hiên Viên lẳng lặng nhìn dị trạng của Dạ Ngữ Hạo, cước bộ động cũng không chịu động. Ánh chiều tà đầu hạ chiếu vào thân ảnh nguyệt sắc, biến ảo huyễn huyễn ra quang hoa, tử kim, đồng hồng, quang ảnh mênh mông ánh vào ở chỗ sâu trong đáy mắt, nhất tiêm nhất hào, như chuỳ nặng nề đánh vào trong lòng.
Trẫm là người có dục vọng độc chiếm rất mạnh. . . . .
Nếu không cứu sống ngươi, trẫm thà tình nguyện tự tay giết ngươi, cũng tuyệt không cho ngươi chết ở trên tay người khác ngoài trẫm. Cho dù là tử thần!
Môi mân đến thật chặt, vừa khô vừa đau, Hiên Viên lại chậm rãi hít vào một hơi, hé mắt xem sắc trời. Hoàng hôn đã qua gần nửa, ánh nắng chiều bảy màu mê ly phía chân trời đã muốn dần dần bị u ám hoà tan, trời đầy hôi lam, mây xám trắng, ráng bụi hồng.
” Hạo, nếu không xuống núi, sơn đạo sẽ khó đi . . . . . .” Có thể kéo dài một chút thì là một chút đi.
“Ta đang đợi một câu của ngươi.” Dạ Ngữ Hạo nhíu nhíu mày, bảo trì thần trí, sau khi quyết định hảo, hắn cũng không muốn lảng tránh vấn đề này.” — ngươi chung quy không phải là đi bộ đường xa đặc biệt mang theo ta đến nơi đây để đạp thanh đàm võ luận đạo đi.”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian